Một nhà thơ cổ điển Pháp từng nói: “Tình yêu là điều mà con người
không thể hiểu nổi.” Thật vậy, từ ngàn đời nay tình yêu luôn là điều bí
ẩn, là đề tài vô tận của văn chương. Nhiều văn nhân thi sĩ đã mượn văn
chương để lí giải tình yêu nhưng chẳng ai cắt nghĩa trọn vẹn hai mĩ từ
ấy. Nhà thơ Xuân Diệu đã từng ví von “Yêu là chết trong lòng một tí”, Đỗ
Trung Quân cũng từng thốt lên rằng “Anh đã thấy một điều mong manh nhất
– Là tình yêu, là tình yêu ngát hương” và cũng không quên nhắc đến
“Sóng” của nữ thi sĩ Xuân Quỳnh. “Sóng” là nơi gửi gắm những tâm tư sâu
kín, những trạng thái phức tạp tinh vi của tâm hồn người thiếu nữ khi
nói về tình yêu trẻ trung, nồng nhiệt gắn với khát vọng hạnh phúc muôn
thuở của con người.
Xuyên suốt bài thơ là hình ảnh sóng. Đó là
một hình ảnh ẩn dụ của tâm trạng người con gái đang yêu, là sự phân thân
của cái tôi trữ tình Xuân Quỳnh. Cùng với hình tượng sóng, bài thơ còn
có hình tượng Em. Hai nhân vật trữ tình này có lúc phân đôi ra để soi
chiếu vào nhau làm nổi bật sự tương đồng, có lúc lại hòa nhập vào nhau
tạo nên một âm vang. Xuân Quỳnh thật tài tình khi sáng tạo hình tượng
sóng giàu giá trị thẩm mĩ để diễn tả tâm trạng, tình cảm với nhiều cung
bậc sắc thái của một trái tim phụ nữ khao khát tình yêu và hạnh phúc.
Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sóng không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể
Bắt đầu bài thơ là hình ảnh sóng nước. Đó là con sóng lúc thì dữ dội,
ồn ào có thể phá tan tất cả trong những trận cuồng phong, nhưng lúc trời
yên gió lặn thì sóng lại dịu êm, lặng lẽ. Sóng là vậy đấy, dữ đấy rồi
êm đấy, chợt ồn rồi chợt lặng, sóng luôn biến đổi muôn hình vạn trạng.
Nhưng có ai đã từng hỏi vì sao sóng lại thế? Vô ích thôi, đến ngay sóng
cũng chẳng hiểu nổi mình, chỉ biết đó là những tâm trạng thường có. Sóng
bối rối, trăn trở, sóng muốn hiểu được mình nên đã tìm ra tận bể, tìm
ra tận nơi mênh mông rộng lớn, sâu thẳm vô cùng. Sóng nghĩ ở nơi như thế
may ra sóng mới có thể hiểu mình.
Sóng nước mà cũng có những tâm
trạng như con người vậy sao? Phải chăng mượn sóng là để làm biểu tượng
cho người con gái? Miêu tả sóng với những đặc điểm kì lạ cũng là để nói
tới cái đa dạng phức tạp, khó giải thích của người con gái mà đúng hơn
là của tình yêu. Thế là sóng nước đã dần chuyển thành sóng tình. Giống
như sóng, tình yêu là một khái niệm khó giải thích cho minh bạch. Tình
yêu là vậy và khát vọng tình yêu của con người thì muôn đời không thay
đổi
Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ
Sóng ngày xưa thế nào thì sóng ngày nay vẫn thế. Sóng nước là thế và
sóng tình cũng chẳng khác gì. Tình yêu từ ngàn đời nay chẳng hề bất di
bất dịch, đó là một quy luật của tự nhiên. Tình yêu không bó hẹp trong
một phạm vi lứa tuổi nhưng tình yêu thường đi đôi với tuổi trẻ. Ở lứa
tuổi mùa xuân của đời người, tình yêu phát triển mạnh mẽ nhất và mang
đầy đủ ý nghĩa nhất. Tình yêu tràn đầy sức sống, làm bồi hồi trái tim
trong ngực trẻ khiến trái tim lúc nào cũng thổn thức nhớ mong.
Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên?
…………
Dẫu xuôi về phương Bắc
Dẫu ngược về phương Nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh – một phương
Sóng tìm ra tận bể để hiểu mình thì em đây cũng tìm đến tình yêu anh để
hiểu sâu hơn về con người của em. Trước không gian bao la là biển cả,
làm sao em không trăn trở với những câu hỏi có từ ngàn xưa, những câu
hỏi vượt qua bao không gian thời gian, những câu hỏi giản dị, tự nhiên
nhưng khó lí giải. Tất cả chúng như quấn lấy tâm hồn em làm cho em thao
thức khôn nguôi. Em tự hỏi, giữa đại dương mênh mông ấy nơi nào là nơi
bắt đầu của sóng? Khó mà trả lời cho chính xác nhưng vẫn có thể trả lời
rằng “Sóng bắt đầu từ gió”. Vâng, không thể phủ định được điều đó, có
gió mới có sóng thế nhưng “Gió bắt đầu từ đâu?” Lúc này thì khó mà trả
lời được. Thế là ra tới tận bể rồi ấy vậy mà sóng cũng vẫn chưa hiểu nổi
mình. Cũng như sóng, em đã hòa nhập vào biển lớn của tình yêu anh mà em
nào đã hiểu được em. Em yêu anh từ đâu? Khi nào? Từ cái gì? Ánh mắt, nụ
cười hay giọng nói? “Em cũng không biết nữa”. Mà biết để làm gì bởi anh
và em chỉ cần hiểu rằng ta yêu nhau là đủ.
Trong tình yêu, ta
vẫn thường thấy hai mặt yêu và nhớ, yêu say đắm thì nhớ thiết tha. “Con
sóng dưới lòng sâu – Con sóng trên mặt nước” là những cung bậc khác nhau
của nỗi nhớ anh. Dù trên mặt nước hay dưới lòng sâu thì con sóng vẫn
đều có bờ. Bờ là nơi đến của sóng, là đối tượng để sóng vuốt ve, vỗ về,
là cái đích để đi đâu về đâu sóng lúc nào cũng nhớ đến, cũng không quên,
ngay cả đó là ngày hay đêm: “Ôi con sóng nhớ bờ – Ngày đêm không ngủ
được”. Nỗi nhớ có cái biểu hiện ra bên ngoài có cái ẩn chứa tự sâu trong
đáy lòng. Vắng anh, em nhớ, khi thức, em nhớ đến anh. Đó là biểu hiện
bình thường. Nhưng ở đây, trong mơ em vẫn nhớ. Đó là nỗi nhớ mới da
diết, khắc khoải, thổn thức cứ trằn trọc không yên: “Lòng em nhớ đến anh
– Cả trong mơ còn thức”. Tình yêu là vậy đấy!
Xưa nay, nỗi nhớ
luôn gắn liền với khái niệm thời gian vô tận và không gian vô cùng. Với
thời gian, nó không có ngày đêm; với không gian, nó không có phương
hướng. Không gian có bốn phương Đông, Tây, Nam, Bắc nhưng tình yêu thì
chỉ có một phương và đó chính là anh. Trong đời, em quen biết nhiều
người, họ có thể hơn hẳn anh thế nhưng em lại chọn anh, yêu anh và chỉ
biết có anh. Chỉ riêng anh là khiến em luôn nghĩ tới và hướng về: “Nơi
nào em cũng nghĩ – Hướng về anh một phương”. Những người đang yêu bao
giờ cũng hướng về nhau, họ là mặt trời suốt đời soi sáng và sưởi ấm cho
nhau.
Tình yêu đẹp là vậy, trong sáng là vậy, mãnh liệt bay bổng
là vậy nhưng nó không tránh khỏi những dâu bể của đời thường. Chính vì
thế những người đang yêu ngoài sự say mê còn phải có đủ nghị lực và lí
trí để vượt qua mọi thử thách, giông bão của cuộc đời với niềm tin sẽ
tới đích.
Ở ngoài kia đại dương
Trăm ngàn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời cách trở
Những con sóng ở đại dương dù gió xô bão táp tới phương nào đi chăng
nữa thì cuối cùng sóng vẫn trở về với bờ. Em cũng như sóng, cho dù gặp
bao khó khăn em cũng sẽ vượt qua hết để đến với anh, bởi tình yêu anh đã
cho em sức mạnh như ông bà xưa có câu:
Yêu nhau tam tứ núi cũng trèo
Ngũ lục sông cũng lội, thất bát cửu thập đèo cũng qua.
Đẹp là thế, thiêng liêng là thế nhưng tình yêu cũng lại là thứ ngắn ngủi, mong manh và khó giữ.
Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa
Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ.
Bởi thế khi yêu con người luôn khắc khoải, trăn trở. Nỗi trăn trở đã
thành bức bách, thôi thúc: Làm sao được tan ra, thành trăm con sóng nhỏ
trong đại dương bao la, vô tận kia để được tồn tại mãi, sống mãi và yêu
mãi. Tình yêu bùng lên thành khát vọng. Khát vọng sôi sục mà vẫn khiêm
nhường, đầy nữ tính.
Thơ Xuân Quỳnh là tiếng thơ vừa dịu dàng vừa
sâu lắng vừa dữ dội lại vừa thiết tha. Nhớ tới chị chúng ta càng thêm
trân trọng những thi phẩm đặc sắc của chị. Cùng với “Thuyền và biến”,
“Sóng” là những bài ca không thể nào quên của tuổi trẻ và tình yêu. Xin
cảm ơn nữ thi sĩ đã hiến dâng cho đời những vần thơ đẹp về tình yêu con
người và cuộc sống.